Tương truyền rằng ở vùng biển Nam Hải mênh mông, nơi sóng lớn ngày đêm gào thét, thường có vô số thuyền bè gặp nạn trong bão tố. Những tiếng kêu cứu yếu ớt từ giữa biển khơi vọng lên trời cao, lay động lòng từ bi của Quan Thế Âm Bồ Tát. Người đời vì thế mà tôn kính gọi Ngài là Đức Mẹ Nam Hải, bởi Ngài luôn lắng nghe mọi nỗi khổ đau của chúng sinh đang lênh đênh giữa dòng đời.
Một năm nọ, biển cả nổi cơn thịnh nộ, bão tố cuồng nộ cuốn trôi thuyền bè, người dân tuyệt vọng giữa làn sóng đen ngòm. Khi ấy, một con rồng lớn – linh vật hộ pháp canh giữ vùng biển – xuất hiện để dập sóng dữ, nhưng dù mạnh mẽ đến đâu, rồng cũng không thể chống lại sức mạnh của thiên tai. Trước cảnh sinh linh lầm than, Quan Thế Âm liền giáng hiện giữa màn mưa gió, tỏa ánh sáng hiền hòa soi rọi cả mặt biển. Ngài từ tốn đặt tay lên đầu rồng, cảm hóa sự hung mãnh thành sức mạnh thiện lành. Rồng cúi đầu quy phục, dâng thân mình làm pháp tọa, đưa Quan Âm lướt nhẹ trên những con sóng bạo liệt.
Nơi Ngài đi qua, biển đang dữ hóa yên, gió mạnh dần lặng xuống, nước xoáy hóa thành mặt gương phẳng lặng. Nhờ sự từ bi và uy lực ấy, thuyền bè tìm được đường vào bờ, người dân được cứu thoát khỏi tay tử thần. Từ đó, hình tượng Quan Thế Âm cưỡi rồng trở thành biểu tượng thiêng liêng của lòng từ bi hóa giải hung dữ, của sức mạnh hộ thân, trấn trạch, độ sinh và mang lại bình an cho muôn người.